Vậy là tôi vừa khép lại một năm sống trong tuổi 25, một con số nghe vừa vặn, đủ để gọi là người lớn, nhưng vẫn còn nguyên những lúng túng của tuổi trẻ. Nói cách khác, hôm nay tôi tròn 25 tuổi. Tôi muốn ghi lại vài dòng, như một cách nhìn lại quãng đường đã qua, để lắng nghe chính mình giữa những ngày tưởng chừng yên ả mà nhiều sóng ngầm trong tâm trí.
Đối với tôi, 25 là cột mốc mơ hồ. Không quá trẻ để vô tư, nhưng cũng chưa đủ già để thôi mơ mộng. Những người bạn đồng trang lứa của tôi, có người đã lập gia đình, có người vững vàng trong công việc, có người vẫn miệt mài đèn sách. Còn tôi, tạm rời xa những ồn ào của thế giới để theo đuổi con đường tu tập, sống chậm hơn, tĩnh hơn. Vì thế mà ít gặp lại bạn cũ, ít chuyện trò, và đôi khi, cảm giác bị bỏ lại phía sau len vào trong lòng lúc nào không hay.
Tôi từng dành nhiều thời gian để nghĩ về “tình bạn”. Với tôi, chỉ vài cuộc gặp gỡ hay những lời hỏi han xã giao thì chưa đủ để gọi là bạn. Tình bạn phải được xây trên sự chân thành, gắn bó, tin cậy, và sẵn sàng nương tựa khi một trong hai người yếu lòng. Cổ nhân nói: “Lúc khó khăn mới biết ai là bạn, khi hoạn nạn mới hiểu bạn là ai.” Quả thật, chỉ có những người bạn thật sự mới sẵn lòng lắng nghe những nỗi niềm không dễ nói ra.
Có lẽ vì giữ khái niệm ấy quá chặt, tôi đã tự dựng quanh mình những bức tường kiên cố. Tôi không muốn người khác thấy mình yếu đuối, nên học cách im lặng và chịu đựng. Mỗi lần tổn thương, tôi lại thêm một lớp gạch vào bức tường ấy. Lúc đầu tôi tưởng đó là dấu hiệu của sự mạnh mẽ, của một người trưởng thành và tự lập. Nhưng càng xây cao, tôi càng bị nhốt chặt trong chính lòng mình. Tôi vừa khao khát được sẻ chia, vừa sợ hãi khi ai đó bước tới gần. Một nghịch lý âm thầm bào mòn sự bình an.
Có những vết thương không thể tự lành nếu ta không dám gọi tên nó. Tôi bắt đầu học cách quay lại đối diện với chính mình, nhận ra, chạm vào, và dần buông bỏ. Có những ký ức vẫn khiến lòng tôi se lại, nhưng thay vì lẩn tránh, tôi học cách nhìn chúng bằng ánh sáng cảm thông. Tôi hiểu rằng muốn đem đến sự bình an cho người khác, trước hết tôi phải tìm được sự bình an thật sự trong tâm hồn mình.
Tôi chưa dám nói rằng mình đã mạnh mẽ, nhưng ít nhất tôi đang bước đi. Có những ngày đầy thử thách, nhưng cũng có những sáng bình minh yên tĩnh khiến tôi tin rằng mọi nỗ lực đều có ý nghĩa. Tôi vẫn nhủ thầm: chỉ cần hôm nay tốt hơn hôm qua một chút, cũng là đủ. Và tôi tin, với ơn Chúa đồng hành, tôi có thể tiến xa hơn trên con đường mình chọn.
Hy vọng rằng những dòng này có thể chạm đến một ai đó, có thể là bạn, người đang lặng lẽ đọc giữa đêm, hoặc là chính tôi của vài năm sau. Nếu bạn đang loay hoay, đang thấy mình lạc lõng giữa tuổi đôi mươi, xin đừng sợ. Ai rồi cũng phải đi qua đoạn đường ấy. Hãy can đảm tiến bước, vì hành trình nào cũng bắt đầu từ một bước đầu tiên, dù nhỏ bé đến đâu. Chúc bạn và tôi, những kẻ đang học cách chữa lành, sẽ sớm tìm thấy sự bình an trong chính trái tim mình.
Đà Lạt, Thành phố sương mù