Xin chào tên nhóc cứng đầu tuổi 15!

Khi viết những dòng này thì anh 25 tuổi rồi nhóc ạ. Nhìn cô em gái út 15 tuổi của mình, anh chợt nhớ về những tháng năm tuổi học trò, và nhớ về nhóc.

Anh nhớ rằng đó là khoảng thời gian có nhiều quyết định trọng đại nhất trong đời của nhóc. Đứng trước những lựa chọn hệ trọng nhất đời, lại là một tên nhóc 15 tuổi non nớt, thiếu kinh nghiệm. Nhóc chẳng hiểu rõ “Đời tu” là gì, chỉ biết rằng khi nhìn vào những con người đang dấn thân phục vụ, nhóc lại thấy dễ thương, dễ mến và dễ gần. Thế là, với một trái tim rực lửa, nhóc bắt đầu tìm hiểu cái gọi là “Đời tu”.

Nhóc tập tành các công việc phục vụ chung trong các hội đoàn ở nhà thờ, từ Lễ sinh, Giới trẻ cho đến Giáo lý viên, Ca đoàn. Thời gian đấy nhóc vui phải biết, hăng say đến độ dành nhiều thời gian hơn là đi học ngoài trường. Đến độ, khoảng thời gian quan trọng nhất cuối cấp 2 dành cho việc ôn thi Lớp 10, nhóc cũng hy sinh luôn. Thay vì đi học thêm như các bạn cùng trang lứa, nhóc lại dành thời gian đi dạy Giáo lý, đi tham gia các Chương trình hè của Nhà thờ.

Nhưng đến khi nhận kết quả thi tuyển sinh, nhóc lại ngỡ ngàng, ngơ ngác, bật ngửa vì điểm số vượt quá kỳ vọng ban đầu. Anh biết rằng nhóc cũng vui vẻ, hãnh diện với bạn bè, thầy cô, bố mẹ lắm. Nhờ vậy, cuộc sống học đường của nhóc luôn được mọi người xung quanh chú ý. Nhóc có thêm nhiều bạn mới, cũng có thêm nhiều kỷ niệm đẹp ở trường lớp. Mặc dù hơi mải chơi và thích làm những điều độc lạ, nhưng có rất nhiều người yêu mến nhóc.

À, nhóc cũng luôn thắc mắc về cuộc sống 10 năm sau nhỉ. Hiện tại, anh vẫn quyết tâm đi tu, nhưng chặng đường không mấy suôn sẻ nhóc ạ. Học xong cấp 3, anh đăng ký tìm hiểu ơn gọi ở Giáo phận. Học xong 4 năm Đại học chuyên ngành Luật ở Hà Nội, anh lại chuyển hướng tìm hiểu Dòng. Sau 4 năm tìm hiểu ở Giáo phận, anh đi tìm hiểu 3 năm ở Dòng Tên. Năm nay, anh không còn ở Dòng Tên nữa, mà tiếp tục đi tìm hiểu một Tu hội Truyền giáo.

Khi nhìn lại một hành trình khá khá dài, anh thấy cuộc đời chúng mình cũng phiêu lưu lắm đấy. Đôi khi, anh nhìn nhận hành trình đã qua với con mắt bi quan, nên khá buồn chán. Nhưng rồi, khi nhìn dưới con mắt Đức Tin, anh thấy chuyến phiêu lưu ấy vẫn đẹp lắm. Có mấy lúc anh cảm thấy cô đơn và mệt mỏi lắm, song những năm tháng tìm hiểu tại các nơi đã giúp anh có thêm kinh nghiệm, có thêm bạn đồng hành, có thêm cơ hội để “chữa lành trái tim”.

Hì hì, còn nhiều điều lắm nhưng mà anh không kể đâu, để nhóc tự trải nghiệm. Cũng nhiều tâm sự rồi, nên anh nghĩ mình kết thư ở đây nha. Nhóc cứng đầu à, cố lên thật nhiều nhé. Nhưng mà nhóc cũng đừng đóng cửa trái tim quá chặt nhé, đến cả Chúa cũng khó mở thì anh chịu rồi. Anh hy vọng chúng ta vẫn còn hy vọng về một tương lai tươi sáng phía trước. Tạm biệt, và chúc nhóc bình an, hạnh phúc nhé.