Lạy Chúa, con có những nghi ngờ

“Một người trong đám đông thưa lại: ‘Thưa Thầy, tôi đã đem con tôi đến cùng Thầy; nó bị thần câm ám. Hễ thần nhập vào, là vật nó xuống; nó sùi bọt mép, nghiến răng, rồi bất động. Tôi đã xin các môn đệ Thầy trừ giúp, nhưng các ông không làm được… Nhiều lần, thần xô nó vào lửa, vào nước cho nó chết. Nhưng nếu Thầy làm được gì, xin thương chúng con mà giúp chúng con.’ Chúa Giê-su nói: ‘Nếu Thầy làm được ư? Mọi sự đều có thể đối với người tin.’ Lập tức, cha đứa bé kêu lên rằng: ‘Con tin; xin Thầy giúp lòng tin yếu kém của con!’” – Mc 9,17-18, 22-24

Một người vô thần đang đi dạo trên vách đá thì bất ngờ trượt chân và ngã xuống. Giữa chừng, anh ta bám được vào một cành cây nhỏ yếu ớt. Treo lơ lửng ở đó và biết rằng cành cây sẽ không giữ được mình mãi, anh ta ngước lên trời và hét lên: “Được rồi, nếu có ai đó ở trên đó, hãy cứu tôi ngay bây giờ, và tôi sẽ tin vào Người.” Với lòng nhân ái lớn lao, Thiên Chúa phán với người đàn ông: “Con trai của Ta, Ta sẽ cứu con. Hãy buông cành cây ra.” Người đàn ông suy nghĩ một phút, nhìn xuống vực sâu và rồi lại nhìn lên trời và hét lên: “Còn ai khác trên đó không?”

Khi tôi còn bé, anh trai tuổi teen của tôi, Greg, đôi khi làm gián đoạn việc xem TV quan trọng của tôi bằng câu nói: “Đi thôi. Anh cần em giúp anh khởi động xe tải.” Tôi miễn cưỡng đi ra ngoài và đứng vào hàng cùng với những người anh em khác và/hoặc hàng xóm ở phía sau chiếc xe bán tải Ford 1969 của Greg. Cả nhóm chúng tôi đẩy chiếc xe nhanh nhất có thể xuống con đường nhỏ yên tĩnh của chúng tôi trong khi Greg liên tục bật chìa khóa và đạp ga. Cuối cùng, chiếc xe nhỏ sẽ tự nhớ cách làm điều này, và anh ấy lái đi.

Mẹo nhỏ này về việc lấy đà đã chứng tỏ hữu ích trong các lĩnh vực khác của cuộc sống. Nếu tôi bị mất ý khi đang nói chuyện, tôi thường chỉ cần tiếp tục nói trong một hoặc hai phút và bộ não của tôi sẽ “khởi động” lại. Nếu tôi bị mắc kẹt trong khi viết, tôi cứ tiếp tục, viết những câu vô nghĩa nếu cần. Cuối cùng, các ngón tay của tôi sẽ tìm lại đúng phím. Tôi có cảm giác mẹo nhỏ này cũng có tác dụng với những việc lớn. Tôi cá rằng những người đã kết hôn cũng dùng mẹo này để vượt qua những giai đoạn khó khăn. Họ cứ tiếp tục đi theo hướng mà họ phải đi cho đến khi nó lại cảm thấy đúng đắn và tự nhiên.

Thánh I-nhã Loyola khuyên rằng nếu tôi gặp vấn đề trong việc tin tưởng hoặc nếu tôi biết trong đầu điều đúng phải làm nhưng trái tim tôi đang chống lại, thì tôi nên hành động như thể tôi tin tưởng, như thể trái tim tôi hoàn toàn sẵn sàng cho đến khi tôi thực sự tin tưởng trở lại bằng cả trái tim và linh hồn mình. Thông thường, khi đức tin của tôi lung lay, tôi tìm thấy niềm an ủi lớn lao trong lời khuyên này. Thứ nhất, nó nhắc nhở tôi rằng sự nghi ngờ là một hiện tượng phổ biến và không nhất thiết là một tội lỗi. Thứ hai, nó nói cho tôi biết tôi nên làm gì trong khi chờ đợi đức tin yếu ớt của mình trở lại. Tôi hành động như thể. Tôi thực hiện các động tác, không phải như một kẻ đạo đức giả mà như một người đã để ý chí của mình thúc đẩy mình vượt qua khi trái tim mình đang hành động thất thường. Đây là lý do tại sao Giáo hội rất coi trọng nghi thức. Nó cho phép cơ thể và giọng nói của tôi đưa tôi vượt qua những sa mạc khô cằn trong đời sống thiêng liêng của tôi. Cuối cùng, trái tim và linh hồn của tôi sẽ khởi động lại. Tôi chỉ cần kiên nhẫn.

Và từ việc đẩy xe tải của anh trai tôi, tôi cũng đã học được rằng tôi có thể cần phải nhờ một vài người bạn và gia đình giúp tôi đẩy xe đi một đoạn đường cho đến khi tôi có thể tự mình làm lại.

Các đoạn Kinh Thánh gợi ý

  • Stk 18,1–15: Sa-ra cười, nghi ngờ lời hứa của Thiên Chúa
  • Mt 17,14–21: Nếu anh em có đức tin bằng hạt cải
  • Mc 5,21–42: Chúa Giê-su chữa lành một phụ nữ và cho một cô gái chết sống lại
  • Mc 9,14–29: Con tin; xin Thầy giúp lòng tin yếu kém của con
  • Ga 20,19–29: Tô-ma hoài nghi
  • 1 Cr 1,18–25: Người Do Thái đòi hỏi dấu lạ và người Hy Lạp tìm kiếm sự khôn ngoan
  • 1 Cr 2,6–16: Mắt chưa thấy; tai chưa nghe
  • Dt 11,1–3: Đức tin là bảo đảm cho những điều ta hy vọng
  • Gc 1,2–7: Thử thách đức tin của anh em sinh ra kiên nhẫn

Gợi ý cầu nguyện

Trong hầu hết các trường hợp, sự nghi ngờ không phải là tội lỗi, vì nó thường nảy sinh mà tôi không lựa chọn. Khi tôi có những nghi ngờ, điều quan trọng là phải đối mặt với chúng một cách trung thực hơn là giả vờ chúng không tồn tại. Quan trọng nhất, tôi cần mang những nghi ngờ đó đến với Thiên Chúa. Tôi cần nói với Thiên Chúa rằng đức tin của tôi vào Người không mạnh mẽ đến vậy. Vì Thánh I-nhã nhấn mạnh rằng chúng ta phải luôn nói với Thiên Chúa những gì chúng ta cần, tôi phải nói với Thiên Chúa rằng tôi cần cảm nhận sự hiện diện của Người hoặc chứng kiến hành động của Người trên thế giới một cách cụ thể hơn. Nếu cần, tôi thậm chí sẽ giơ nắm đấm lên với Người như Gióp, Giô-na và nhiều người khác đã làm. Tôi có thể khiển trách Người vì đã bỏ rơi tôi như Chúa Giê-su đã làm. Dĩ nhiên, trong đầu tôi biết rằng Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi tôi, nhưng trong trái tim tôi đang cảm thấy như vậy và tôi phải cho Thiên Chúa biết điều đó.

Khi linh hồn tôi đang chao đảo, tôi cho phép cơ thể và ý chí của mình gánh vác trách nhiệm nặng nề. Tôi chuyển sang những lời cầu nguyện mang tính nghi thức hơn. Tôi nói với Thiên Chúa rằng cơ thể tôi sẽ phải cầu nguyện cho tôi (chẳng hạn như quỳ và đứng trong Thánh Lễ) trong khi trái tim và linh hồn tôi đang lung lay.

Trong lời cầu nguyện, tôi tìm ra một vài người mà tôi có thể đến chia sẻ vấn đề này. Tôi cần những người thân yêu để giúp tôi vượt qua thời điểm này. Trong Mc 5,25-34, người phụ nữ bị băng huyết đã được chữa lành chỉ bằng cách chạm vào tua áo của Chúa Giê-su. Nhà văn thiêng liêng Ronald Rolheiser nói rằng khi đức tin của tôi yếu kém, đức tin của những người thân yêu có thể là tua áo của Đức Kitô, chạm vào và chữa lành tôi một cách gián tiếp.

Các mục liên quan

Tuyệt vọng, Khô khan, Lạc lối, Hôn nhân

Những lời mang theo

“Con người không thể nhận được câu trả lời cho những câu hỏi mà họ chưa bao giờ hỏi.” – Paul Tillich

“Có một chút bất khả tri trong tất cả chúng ta. Không ai trong chúng ta biết nhiều – chỉ đủ để tin tưởng vươn tay vào bóng tối.” – Margaret Craven, I Heard the Owl Call My Name